16
Hãy gửi những chiên con làm cống lễ
cho người cầm quyền trên vùng từ Sê-la.
Gửi chúng ngang qua hoang mạc
đến ngọn núi của Si-ôn xinh đẹp.
Những người nữ Mô-áp như đàn chim bị quăng khỏi tổ
quanh các bến cạn trên sông Ạt-nôn.
Họ kêu khóc: “Xin cứu chúng tôi,
xin che chở chúng tôi khỏi kẻ thù của chúng tôi.
Xin bảo vệ chúng tôi khỏi sự tấn công tàn nhẫn của họ.
Xin đừng phản bội chúng tôi vì bây giờ chúng tôi đã trốn chạy.
Hãy cho dân tị nạn được cư ngụ giữa các người.
Xin dấu họ khỏi kẻ thù cho đến khi sự khủng khiếp qua đi.”
 
Khi sự áp bức và việc phá hoại kết thúc
và kẻ xâm lấn sẽ biến mất khỏi mặt đất,
thì Đức Chúa Trời sẽ lập một hậu tự của Đa-vít làm vua.
Người sẽ cai trị với lòng nhân từ và chân lý.
Đấng ấy sẽ luôn luôn làm điều công chính,
và bênh vực lẽ phải.
Chúng ta đã nghe sự kiêu ngạo của Mô-áp—
về sự ngạo mạn, xấc láo và cuồng bạo của nó.
Nhưng tất cả đã chìm trong tủi nhục.
Vì thế người Mô-áp than khóc.
Phải, mỗi người trong Mô-áp đều than khóc
vì thèm nhớ bánh trái nho ở Kiệt Ha-rê-sết.
Nhưng bây giờ không còn nữa.
Những cánh đồng của Hết-bôn bị bỏ hoang;
những vườn nho tại Síp-ma đã khô cháy.
Những lãnh đạo các nước chà đạp Mô-áp—
là những gốc nho quý nhất.
Dây nho trải dài từ bắc lan đến tận Gia-ê-xe
và trải rộng từ hướng đông vào tận hoang mạc.
Chồi của nó đâm ra về hướng tây
băng qua bên kia biển.
 
Vì thế, Ta khóc than cho Gia-ê-xe và vườn nho Síp-ma;
nước mắt Ta rơi vì Hết-bôn và Ê-lê-a-lê.
Tiếng hát reo vui của người hái trái mùa hạ không còn nữa.
10 Niềm hân hoan mất đi
sự vui vẻ của mùa gặt không còn nữa.
Không còn ai ca hát trong vườn nho,
không còn những tiếng la vui nữa,
không còn ai đạp nho trong thùng lấy rượu.
Vì Ta đã làm dứt tiếng reo vui của người đạp nho.
11 Lòng Ta khóc thương Mô-áp như tiếng rên của đàn hạc.
Ta sẽ đau thương, thảm sầu vì Kiệt Ha-rê-sết.
12 Dù người Mô-áp sẽ thờ phượng tại miếu tà thần của họ,
cũng chỉ phí sức mà thôi.
Họ sẽ kêu cầu các thần trong đền miếu của họ,
nhưng không ai cứu được họ.
13 Những lời này Chúa Hằng Hữu đã phán dạy từ lâu. 14 Nhưng lần này, Chúa Hằng Hữu phán: “Trong vòng ba năm, vinh quang của Mô-áp sẽ tiêu tan. Từ một dân tộc hùng cường đông đảo ấy chỉ còn lại vài người sống sót.”