38
Ê-xê-chia Lâm Bệnh và Hồi Phục
1 Trong thời gian Ê-xê-chia bị bệnh nặng gần chết thì Tiên tri Y-sai, con A-mốt đến thăm vua. Ông truyền cho vua sứ điệp này: “Đây là điều Chúa Hằng Hữu phán: ‘Vua nên xếp đặt mọi việc trong gia đình vì vua sắp qua đời. Vua không sống được nữa.’ ”
2 Khi Ê-xê-chia nghe điều này, ông quay mặt vào tường và khẩn thiết cầu xin Chúa Hằng Hữu: 3 “Lạy Chúa Hằng Hữu, con nài xin Ngài nhớ lại con vẫn sống trung tín với Chúa và làm điều ngay trước mặt Ngài.” Rồi Ê-xê-chia đau khổ và khóc thảm thiết.
4 Bấy giờ Chúa Hằng Hữu phán cùng Y-sai sứ điệp này: 5 “Hãy trở lại với Ê-xê-chia và nói với vua rằng: ‘Đây là điều Chúa Hằng Hữu, Đức Chúa Trời của tổ phụ con là Đa-vít, đã phán: Ta đã nghe lời cầu nguyện con và thấy nước mắt con. Ta sẽ cho con sống thêm mười lăm năm nữa, 6 và Ta sẽ giải cứu con và thành này khỏi tay vua A-sy-ri. Phải, Ta sẽ bảo vệ thành này.
7 Đây là dấu hiệu từ Chúa Hằng Hữu xác nhận rằng Ngài sẽ làm như điều Ngài đã hứa: 8 Này, Ta sẽ đem bóng mặt trời lui mười bậc trên bàn trắc ảnh mặt trời của A-cha.’ ” Vậy, bóng trên bàn trắc ảnh mặt trời liền lui lại mười bậc.
Bài Thơ Ngợi Tôn của Ê-xê-chia
9 Khi Vua Ê-xê-chia được chữa lành, ông viết bài thơ này:
10 Tôi nói: “Vào thời điểm tốt đẹp nhất của đời tôi,
lẽ nào tôi phải vào nơi âm phủ?
Lẽ nào tôi bị tước đoạt những năm còn lại của đời mình?”
11 Tôi nói: “Chẳng bao giờ tôi còn thấy Chúa Hằng Hữu,
là Đức Chúa Trời trên đất của người sống.
Chẳng bao giờ tôi còn thấy bạn bè
hay những người sống trong trần gian.
12 Đời sống tôi đã bị thổi bay
như lều của người chăn trong cơn giông bão.
Chúa rút ngắn đời sống tôi
như thợ dệt cắt canh chỉ.
Bất thình lình, đời tôi chấm dứt.
13 Suốt đêm, tôi kiên nhẫn đợi chờ
nhưng tôi bị xé từng mảnh như sư tử.
Bất thình lình, đời tôi chấm dứt.
14 Trong cơn mê, tôi líu lo như nhạn hay sếu,
và rồi rên rỉ như bồ câu than khóc.
Đôi mắt mỏi mòn vì cố nhìn lên trời mong cứu giúp.
Con đang sầu khổ, lạy Chúa Hằng Hữu.
Xin Ngài cứu giúp con!”
15 Nhưng tôi có thể nói gì đây?
Vì chính Chúa đã cho bệnh tật này.
Bây giờ, trọn đời tôi sẽ bước đi cung kính
vì cơn đắng cay tôi đã trải qua.
16 Lạy Chúa, kỷ luật của Chúa là tốt lành
vì nó đem lại sự sống và sức khỏe.
Chúa đã phục hồi sức khỏe tôi và cho tôi sống!
17 Thật vậy, cay đắng này đã giúp ích cho tôi,
vì Chúa đã cứu tôi khỏi sự chết
và tha thứ mọi tội lỗi của tôi.
18 Vì âm phủ không thể ngợi tôn Chúa;
chúng không thể cất tiếng tôn ngợi Ngài.
Những người đi xuống mộ huyệt
không còn hy vọng vào sự thành tín Ngài nữa.
19 Chỉ những người còn sống mới ca ngợi Chúa như tôi làm hôm nay.
Mỗi thế hệ hãy nói về sự thành tín của Chúa cho thế hệ mai sau.
20 Hãy suy ngẫm—Chúa Hằng Hữu đã chữa lành tôi!
Tôi sẽ hát tôn vinh Chúa hòa cùng tiếng đàn,
mỗi ngày của cuộc đời tôi
trong Đền Thờ của Chúa Hằng Hữu.
21 Y-sai nói với các đầy tớ của Ê-xê-chia rằng: “Hãy lấy trái vả thoa trên chỗ ung nhọt, thì Ê-xê-chia sẽ được lành.”
22 Vua Ê-xê-chia hỏi lại: “Có dấu hiệu nào cho biết ta còn được lên Đền Thờ của Chúa Hằng Hữu không?”